Top 8 # Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật Tập 12 Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Diananapkin.com

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật Chương 214: Chuẩn bị việc tang lễ, tiểu Vương gia không chịu mở miệnggacsach.com

Lão Hầu gia liên tục nằm giường mười ngày, trong viện hắn không có phu nhân nào chính thức cả, cho nên bình thường chỉ có vài nha hoàn thông phòng hầu hạ bên người hắn.

Tính tình lão Hầu gia tương đối không tốt, sau khi bị thương càng trở nên nghiêm trọng, mỗi ngày đều mang mấy nha hoàn bên người ra mắng chửi.

Hạ nhân trong viện ở trước mặt không dám nói gì, sau lưng một đám lại lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Rõ ràng là mang gia pháp ra để giáo huấn Như Tiểu Lam, không nghĩ tới mông bị nở hoa lại là hắn cùng nhị nhi tử.

Không biết là ai nghe được sự việc lần trước phát sinh ở trong cung, Như Tiểu Lam bị Liễu Dương quận chúa phạt đánh, nhưng cuối cùng người phải chịu đau lại là Liễu Dương quân chúa. Việc này đến ngay cả Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng biết.

Sau đó Như Tiểu Lam vì tặng khối thế thân phù cho Thái hậu, nên được nhận nhiều ban thưởng.

Lão Hầu gia nghe được tin tức này xong liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn lôi người mật báo ra mắng cho một trận. Tùy tay cầm chén trà ném qua, người nọ bị dọa vội vàng trốn ra khỏi cửa.

“Đều là một đám vô dụng, vì sao không báo tin này từ sớm!”

Phát hỏa cả nửa ngày, cổ họng đã trở nên khô khốc, hắn vỗ mạnh lên giường một cái.

Nha hoàn bên ngòai căng da đầu tiến vào đưa nước.

“Gần đây tiểu súc sinh kia có động tĩnh gì không?” Uống một ngụm nước, lão Hầu gia hỏi mấy nha hoàn vừa tiến vào.

Mấy nha hoàn liếc nhìn lẫn nhau, thần sắc do dự.

“Nói đi, một đám đều điếc hết à!” Hầu gia quát mắng.

“Dạ… Bên ngoài đồn đãi Như cô nương ỷ được Thế tử sủng ái, thái độ bất kính với ngài, còn có rất nhiều người bởi vậy mà nói Thế tử bất hiếu.”

Nghe xong lời này, ngược lại lão Hầu gia rất vui vẻ.

Liền dọa cho mấy nha hoàn sợ trắng mặt.

Hầu gia đây là điên rồi sao, nhi tử của mình bị người ngoài mắng bất hiếu, hắn lại cao hứng như thế?

“Tốt, có tin tức gì mới nhớ phải lập tức tới bẩm báo!” Lão Hầu gia đắc ý nói.

Lần này hắn phải chịu thiệt, bất luận thế nào cũng phải thu lại được một chút.

Yên tâm thoải mái dưỡng thương thêm vài ngày, bất quá bọn hạ nhân lại không truyền đến được tin tức tốt gì, lão Hầu gia đã có chút nhịn không được.

“Gần đây bên ngoài không có tin tức gì sao?”

Dù cho Thanh Mặc Nhan nhận được hoàng ân, nhưng nếu bên ngoài đồn thổi hắn là người bất hiếu, những vị quan trong triều kia chắc cũng sẽ không bỏ qua.

“Không… Không nghe nói.” Đám nha hoàn né tránh.

Lại đợi thêm hai ngày, rốt cuộc lão Hầu gia chịu không nổi nữa, kêu tâm phúc của mình đến: “Ngươi đi hỏi thử xem, vì sao gần đây đám hạ nhân trong viện lại thường xuyên thay đổi sắc mặt như thế.”

Người nọ không dám giấu giếm, vẻ mặt đau khổ nói: “Hầu gia, ngài vẫn luôn ở trên giường bệnh, Thế tử bởi vì bận việc ở Đại lý tự nên không trở về qua, cho nên sân bên kia hoàn toàn do Như cô nương làm chủ, mấy ngày gần đây, họn họ mua không ít hương cùng nến sáp ong, còn có cả vải bố trắng…”

Lão Hầu gia trợn to mắt: “Ngươi nói cái gì, hương với nến sáp ong?” Mấy thứ kia chỉ có một tác dụng, chính là làm tang lễ!

“Hỗn xược! Bọn họ mua mấy thứ đó làm gì!” Lão Hầu gia gần đây đã có thể chống lên đồ vật bước xuống giường, nghe xong lời này hắn tức đến nỗi một chân đá vào gầm bàn.

Cái bàn không việc gì, chân hắn lại đau vô cùng, nhưng hắn lại không muốn làm trò trước mặt đám hạ nhân, nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

“Hiện tại bên ngoài đều đồn đãi, Hầu gia ngài bệnh trầm trọng, chỉ sợ…”

“Chỉ sợ cái gì?”

“Chỉ sợ sắp không được, cho nên Như cô nương mới sai người chuẩn bị mọi thứ trước, lo lắng sau khi xảy ra chuyện Thế tử không kịp trở về.”

“Ầm!” Một tiếng, lão Hầu gia lật cả cái bàn lên.

Hạ nhân ngoài cửa bị dọa sợ một đám im như ve sầu mùa đông.

“Nàng… Sao nàng dám!”

Hạ nhân tâm phúc thấy thế liền tiến lên trấn an: “Hầu gia, ngài trước đừng nóng giận, việc này là có nguyên nhân.”

Mắt nhìn mọi người chuẩn bị tang sự cho mình, còn có thể không tức giận?

Nếu không phải vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, hắn thật muốn dẫn người đến viện Thanh Mặc Nhan ngay lập tức, đem tiểu yêu quáy kia ra loạn côn đánh chết.

“Nói đến cùng vẫn là do lâu nay ngài không chịu lộ diện.” Hạ nhân thấp giọng nói: “Hạ nhân trong phủ cũng không biết tình hình thương thế của ngài ra sao, ngài không lộ mặt là vì muốn bắt lấy khuyết điểm của Thế tử, nhưng mà thời gian quá lâu mọi người sẽ bắt đầu thêu dệt, nói ngài bị thương nặng không trị được, bọn họ chuẩn bị hương nến… Cũng có vẻ đúng lý hợp tình.”

Tâm phúc nói một hồi, Hầu gia thật đúng là đã nghe lọt được.

“Vậy ngươi nói xem hiện tại nên làm thế nào?”

“Đương nhiên là lộ diện bình thường, lời đồn sẽ tự khắc sụp đổ, cứ như vậy bọn họ cũng không dám giở trò xấu sau lưng nữa.”

Lão Hầu gia gật đầu liên tục, buổi tối liền mở một bữa tiệc đơn giản ở tiền viện, gọi nhị thiếu gia đến đây nói chuyện.

Nhị thiếu gia bị thương nặng hơn hắn, hắn cũng không muốn đến, nhưng lại không dám cãi lệnh của phụ thân, đành phải kêu Ngũ thị lên, để người đỡ đến tiền viện.

Ngồi ăn cơm mà trong lòng toàn là nước mắt.

Mông đau không dám ngồi xuống hẳn, tối đó trở về bệnh tình liền nặng thêm.

Như Tiểu Lam bên kia nghe thấy lão Hầu gia lộ diện, cười không ngậm được miệng.

Kế hoạch của Sử Đại Thiên quả là có tác dụng, chưa tới vài ngày đã kéo được lão Hầu gia ra.

Nàng sẽ không trơ mắt nhìn người xấu phá hỏng thanh danh Thanh Mặc Nhan.

Nàng vừa sai người thiêu hết hương cùng nến sáp ong đi, vào lúc tối muộn Thanh Mặc Nhan lại đột nhiên trở về.

“Dùng cơm tối chưa?” Vừa vào cửa Thanh Mặc Nhan đã trực tiếp hỏi.

“Vẫn chưa.” Như Tiểu Lam nhào tới ôm lấy thắt lưng hắn, rất lâu không được gặp hắn, bản năng động vật khiến nàng không ngừng ở trên người hắn cọ tới cọ lui.

Thanh Mặc Nhan vuốt đầu nàng: “Vậy trước đừng ăn, ngươi đi theo ta một chuyến đến Đại lý tự.”

“Đại lý tự, vào giờ này?” Bên ngoài trời đã rồi khuya.

Mấy ngày nay Thanh Mặc Nhan trừ bỏ ngày đó cổ độc phát tác nên mới về phủ một chút ra, những ngày khác bận rộn đến ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu, Như Tiểu Lam ôm thắt lưng hắn liền không muốn buông tay.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu nở nụ cười, ôm lấy nàng hôn loạn lên mặt.

Nóng rát đau.

Lúc này Như Tiểu Lam mới để ý thấy cằm Thanh Mặc Nhan đã mọc không ít râu, đâm vào khiến da mặt nàng đau.

“Đi ra đi ra.” Nàng nâng tay muốn đẩy hắn ra, nhưng Thanh Mặc Nhan lại ôm nàng rất chặt. Đến khi đâm đến khuôn mặt nàng đỏ bừng mới bằng lòng buông ra.

“Nhớ ta sao?”

“Ân.” Thanh âm giòn tan, không một chút do dự.

Thanh Mặc Nhan cong mắt, trong lòng như được ăn mật.

Cảm giác có người ngóng trông mình trở về thật tốt.

Tùy tay lấy một kiện áo choàng dày khoác lên người nàng, Thanh Mặc Nhan trực tiếp nắm tay nàng ra khỏi cửa.

“Muộn thế rồi còn đến Đại lý tự làm gì?” Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói.

“Trên đường sẽ nói với ngươi.” Thanh Mặc Nhan đã sớm sai người chuẩn bị xe ngựa ở ngoài cửa, Huyền Ngọc vén màn xe lên, Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam lên xe, rồi sau đó cũng tự mình nhảy lên theo.

“Là vụ án tiểu Vương gia, gặp phải chút phiền toái.” Chờ xe ngựa chuyển động, lúc này Thanh Mặc Nhan mới mở miệng nói: “Tiểu Vương gia không chịu mở miệng, ta đã nói hết lời, hắn lại một câu cũng không chịu nói ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy Hoàng thượng sẽ nổi giận, mọi tội danh e là sẽ để hắn gánh vác hết.”

Khóe miệng Như Tiểu Lam run rẩy, Thanh Mặc Nhan bảo đã nói hết lời, nàng cũng không quá tin tưởng.

Hắn sẽ ngồi nói chuyện thật tốt với nghi phạm sao? Hoàn toàn không tưởng tượng ra a.

“Cho nên ngươi muốn ta đi khuyên hắn?” Như Tiểu Lam hỏi.

Truyện: Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Hoàng đế ngồi ở vị trí này đã rất nhiều năm, nhưng chưa từng thấy qua việc tứ hôn cho một con chó bao giờ.

Đặc biệt ra cái chủ ý này lại là một tiểu nha đầu siêu đáng yêu, đang được Thanh Mặc Nhan ôm vào trong lòng, đôi mắt màu xanh biếc mở to, quả thật nhìn qua rất nhu thuận.

Nhưng cuối cùng việc tứ hôn này vẫn vì Ngũ tiểu thư té xỉu mà kết thúc.

Hoàng Hậu lại gọi hai cung nữ kia đến để hỏi kỹ càng về việc vừa rồi phạt đánh Như Tiểu Lam.

Đến ngay cả hoàng đế cũng tỏ ra xem trọng đứa nhỏ này, Hoàng Hậu cũng không muốn tìm phiền phức về cho bản thân, đang muốn tự mình răn dạy chất nữ là Liễu Dương quận chúa.

Liễu Dương quận chúa cuối cùng cũng không chịu được cơn đau dưới mông, trực tiếp ngã xuống.

Hoàng Hậu phát hoảng, vội vàng sai người đi gọi thái y đến.

Thanh Mặc Nhan cũng tìm một cái cớ, mang Như Tiểu Lam đến thiên điện để trị liệu.

Như Tiểu Lam tuy rằng bị phạt đánh, nhưng mà chịu đau thay nàng lại là Liễu Dương quận chúa, cho nên Thanh Mặc Nhan chỉ bảo thái y đưa thuốc mỡ cho hắn sau đó liền đuổi người đi.

Như Tiểu Lam ở trên giường cười đến vui vẻ.

“Thanh Mặc Nhan, ngươi có vui không?” Như Tiểu Lam cười hì hì.

Như Tiểu Lam bĩu môi: “Là các nàng khi dễ ta trước.” Lúc đó nàng đã đáp ứng với Thanh Mặc Nhan là tuyệt đối sẽ không gây chuyện, nhưng mà người ta đã khi dễ đến trên đầu nàng, nàng làm sao có thể chịu đựng được.

“Dù sao việc xấu ta cũng đã làm rồi, ngươi muốn làm gì thì làm.” Nàng đùa bỡn một cách vô lại: “Mông Liễu Dương quận chúa hẳn là đã nở hoa rồi đi.”

“Nếu lát nữa Hoàng Hậu nương nương hỏi về việc này, ngươi tính giải thích như thế nào?” Thanh Mặc Nhan hỏi.

Như Tiểu Lam nheo mắt lại, tiến đến thì thầm một trận bên tai Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan thoáng ngẩn người, nhìn về phía nàng, biểu cảm có chút nghiêm túc: “Ngươi bỏ được?”

“Chỉ có thể làm như thế.” Như Tiểu Lam kéo mở cổ áo, để lộ ra đoạn dây tơ hồng ở bên trong.

Tuy rằng thân thể của nàng đã mười tuổi, nhưng da thịt vẫn nhẵn nhụi và mịn màng như trẻ con, đặt biệt là mùi xạ hương trời sinh ở trên người nàng, cổ áo nửa mở, từng trận mùi xạ hương bay ra, trêu chọc thần kinh Thanh Mặc Nhan.

Tiểu gia hỏa như vẫn chưa nhận ra được điều gì khác thường, nàng đang cúi đầu tìm khối gỗ sét đánh “thế thân phù” ở trên người, một tay vén cổ áo ra nhìn vào bên trong.

Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ đè tay nàng lại, trực tiếp dùng tay ôm lấy nàng.

Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì?”

Yết hầu Thanh Mặc Nhan di chuyển lên xuống, thật vất vả mới nuốt xuống được ngọn lửa ở trong người.

“Ngươi đang làm cái gì, có thiên kim tiểu thư nhà ai giống như ngươi không, đến nửa điểm quy củ cũng không có.”

Vẻ mặt Như Tiểu Lam khinh thường: “Ta vốn không phải là thiên kim tiểu thư gì cả.”

Thanh Mặc Nhan không khỏi cứng họng.

Không sai, nàng vốn chỉ là mèo hương, vì sao đầu óc hắn lại nóng lên, nói về quy củ với nàng đây.

Hắn dùng cánh tay gắt gao ôm lấy tiểu nhân nhi ở trong lòng, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.

Cái nha đầu chết tiệt này chẳng lẽ không biết phòng bị với nam nhân sao? Còn dám lôi kéo y phục trước mặt hắn như thế…

Như Tiểu Lam khó hiểu nháy mắt: “Có thể buông ta ra hay không, như này quá nóng.”

Thanh Mặc Nhan mím môi, hắn rất muốn răn dạy nàng vài câu, nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì liền dừng lại.

Nếu nói cho nàng điều đó, sau này nàng bắt đầu phòng bị hắn thì phải làm sao đây.

Kia sau này hắn làm sao còn có thể tắm rửa cùng nàng, thay quần áo giúp nàng được nữa.

Cân nhắc kỹ càng, Thanh Mặc Nhan quyết định vẫn duy trì trạng thái hiện tại của nàng, dù sao đã có hắn nhìn chằm chằm, nếu ai dám đánh chủ ý lên người vật nhỏ của hắn…

Hừ!

Như Tiểu Lam chú ý tới trong mắt Thanh Mặc Nhan lóe ra một tia sát ý, khiến nàng chột dạ rụt cổ lại, cũng không dám nói chuyện cùng với hắn nữa.

Ai biết tại sao Thanh Mặc Nhan lại mất hứng như vậy, dù sao hắn cũng là chủ nhân, chính mình chẳng qua chỉ là một sủng vật mà thôi, vẫn là không nên đắc tội mới tốt.

Nàng nghĩ như thế, liền thành thật ngồi im không nhúc nhích, để mặc cho hắn ôm.

Thanh Mặc Nhan thấy tiểu nhân nhi trong lòng đã yên tĩnh cùng thuận theo, lúc này mới hài lòng buông tay ra, sửa sang lại y phục cho nàng.

Bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng của thái giám: “Cung yến đã bắt đầu, Hoàng Thượng cho mời Thiếu Khanh đại nhân.”

Thanh Mặc Nhan sửa sang lại quan phục, mang theo Như Tiểu Lam rời khỏi thiên điện, đi đến đại điện.

Lúc này Thái Hậu đã đến, hoàng đế cùng Hoàng Hậu đều ngồi ở hai bên, chúng thần cũng đồng loạt đưa lên thọ lễ, nói ra những lời chúc cát tường.

Thời điểm hoàng đế nhìn thấy Thanh Mặc Nhan bước vào liền vẫy tay với hắn: “Thiếu Khanh đến đây đi.”

Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước đến gần, Như Tiểu Lam nhớ tới những lời chúc tối nghĩa khó hiểu mà lúc trước Thanh Mặc Nhan đã dạy cho nàng, sau khi hành lễ xong nàng liền bắt đầu ngâm nga một cách gian nan.

Bất quá chỉ là mấy lời chúc cát tường đã cũ, nhưng bởi vì có giọng nói trẻ con của Như Tiểu Lam, khiến nghe qua tựa như được rót thêm mật đường, liên tục ngọt đến tận trong tâm người ta.

Hoàng đế tươi cười nhìn Như Tiểu Lam, cuối cùng đến ngay cả Thái Hậu cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

“Thôi thôi, ai gia không thiếu mấy lời chúc cát tường đó, đừng gây khó dễ cho đứa nhỏ này nữa.”

Sau khi nghe xong lời này Như Tiểu Lam liền thở ra một hơi, nàng nói thầm: “Đều tại Thanh Mặc Nhan cứ bắt ta phải học.”

Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói thẳng trước mặt Thái Hậu như thế, Thái Hậu liền cười nói: “Khó trách Hoàng Thượng luôn nhắc đến vật nhỏ nhà ngươi ở trước mặt ai gia, xem ra đúng là rất đáng yêu, cũng thật khó xử cho Thiếu Khanh, còn chưa thành gia đã phải mang theo hài tử, lại còn có thể nuôi hài tử tốt đến như thế.”

Đối diện với lời khen ngợi của Thái Hậu khuôn mặt Thanh Mặc Nhan vẫn không đổi sắc, trước tiên hắn chắp tay mừng thọ Thái Hậu, sau đó liền sai người mang thọ lễ lên.

Kỳ thực hàng năm thọ lễ đều là mấy thứ kia, không vượt ra khỏi những thứ mà Thái Hậu yêu thích, là các loại tượng phật kinh văn linh tinh.

Thái Hậu chỉ nhìn thoáng qua đã vẫy vẫy tay, lệnh cho cung nữ bên người thu thọ lễ về.

“Vật nhỏ ngươi chẳng lẽ không chuẩn bị thọ lễ cho ai gia sao?” Thái Hậu đột nhiên mở miệng nói.

Lời này nửa thật nửa đùa, thân là Thái Hậu làm sao lại thiếu mấy đồ vật quý giá đây?

“Có.” Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh: “Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Lễ vật là do ta tự mình làm, không đáng giá tiền bằng của bọn họ.”

Hoàng đế hiếu kỳ nói: “Là cái gì, mang ra để trẫm được mở rộng tầm mắt.”

Như Tiểu Lam dè dặt cẩn thận móc một thẻ bài nhỏ bằng gỗ từ trong y phục ra, mặt trên có điêu khắc hoa văn kỳ quái, trên thẻ bài còn có cả dây tơ hồng.

Quả nhiên là vật không đáng giá tiền.

Miệng Hoàng Hậu giật giật, kỳ thực nàng rất muốn chất vấn Như Tiểu Lam, nàng muốn biết nàng ta đã dùng biện pháp gì, mà có thể làm cho Liễu Dương quận chúa mông nở hoa, giống hệt như là bị phạt đánh.

“Đây là cái gì?” Hoàng đế cầm thẻ bài gỗ lên nhìn nhìn.

“Đây là thế thân phù.” Như Tiểu Lam nói: “Là ta tự tay làm, mang trên người có thể tránh được tai họa.”

“Nga? Thần kỳ như thế?” Hoàng đế rõ ràng không quá tin tưởng.

“Là sự thật.” Như Tiểu Lam nói với Thái Hậu: “Chỉ cần mang theo nó trên người, cho dù có người đánh mông ngươi ngươi cũng không sợ, thế thân phù sẽ hóa giải tai họa, tựa như hôm nay ta bị Liễu Dương quận chúa đánh, người phải chịu đau lại là nàng.”

Hoàng Hậu cứng lại rồi.

Thái Hậu còn chưa biết chuyện này, liền nhìn sang Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu đành phải kiên trì nói hết việc này ra.

“Liễu Dương quận chúa thật sự bị thương?” Thái Hậu hỏi.

Hoàng Hậu gật đầu, uể oải nói: “Tuy rằng đã bôi thuốc nhưng vẫn không thể xuống giường được.”

“Cư nhiên còn có thứ thần kỳ như thế, ngươi nha đầu này sẽ không chỉ làm mỗi một cái thôi đi?” Hoàng đế nhìn thấy Thái Hậu hứng thú đùa nghịch thế thân phù, trong lòng bất giác dâng lên một chút đố kỵ.

“Ta làm hai cái.” Như Tiểu Lam thành thật nói: “Nhưng mà cái kia ta đã đưa cho Thanh Mặc Nhan, bởi vì mặt trên có tên của hắn, nên không thể chuyển giao cho người khác.”

Nghe xong lời này, trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.

Không ít người vừa rồi còn đỏ mắt hâm mộ nha đầu kia vận khí tốt, được Thái Hậu coi trọng, bây giờ lại tỏ ra vui sướng khi thấy người gặp họa.

Có thứ tốt cư nhiên không dâng lên hoàng đế trước tiên, xem ra vận làm quan của Thiếu Khanh muốn tận.

Phim Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng

Phim Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng, Xem Phim Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng, Phim Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Vietsub, Phim Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Thuyết Minh, Phim Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Full HD, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng (2018) Bản Đẹp Phụ Đề Tiếng Việt.

Phim I’m A Pet at Dali Temple (2018), Xem Phim I’m A Pet at Dali Temple (2018), Phim I’m A Pet at Dali Temple (2018) Vietsub, Phim I’m A Pet at Dali Temple (2018) Thuyết Minh, Phim I’m A Pet at Dali Temple (2018) Full HD, I’m A Pet at Dali Temple (2018) Bản Đẹp Phụ Đề Tiếng Việt, I’m A Pet at Dali Temple (2018) Full Movie HD.

Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 1, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 2, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 3, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 4, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 5, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 6, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 7, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 8, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 9, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 10, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 11, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 12, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 13, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 14, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 15, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 16, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 17, Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập 18… Ta Ở Đại Lý Tự Làm Thú Cưng Tập Cuối.

I’m A Pet at Dali Temple Tập 1, I’m A Pet at Dali Temple Tập 2, I’m A Pet at Dali Temple Tập 3, I’m A Pet at Dali Temple Tập 4, I’m A Pet at Dali Temple Tập 5, I’m A Pet at Dali Temple Tập 6, I’m A Pet at Dali Temple Tập 7, I’m A Pet at Dali Temple Tập 8, I’m A Pet at Dali Temple Tập 9, I’m A Pet at Dali Temple Tập 10, I’m A Pet at Dali Temple Tập 11, I’m A Pet at Dali Temple Tập 12, I’m A Pet at Dali Temple Tập 13, I’m A Pet at Dali Temple Tập 14, I’m A Pet at Dali Temple Tập 15, I’m A Pet at Dali Temple Tập 16, I’m A Pet at Dali Temple Tập 17, I’m A Pet at Dali Temple Tập 18… I’m A Pet at Dali Temple Tập Cuối.

Làm Giàu Từ Kinh Doanh Vật Liệu Xây Dựng

(Baonghean) – Nhờ ý chí vượt khó, anh Phan Bá Hải ở xã Trung Thành (Yên Thành) vươn lên trở thành ông chủ trong lĩnh vực kinh doanh vật liệu xây dựng, tạo việc làm ổn định cho nhiều lao động địa phương.

Chúng tôi vào thăm “cơ ngơi” của ông chủ dịch vụ vận tải, kho bãi rộng lớn, người xe nhộn nhịp đang bốc hàng xi măng, sắt thép. Tuy đã là ông chủ nhưng anh Phan Bá Hải vẫn dép lê, quần xắn bốc hàng cùng với công nhân.

Anh Hải tâm sự: Trước đây hai vợ chồng lấy nhau “vốn liếng” chỉ là 3 sào ruộng khoán, rồi làm đủ thứ nghề khác như bán hàng tạp hóa nhưng nghèo khó vẫn luôn đeo bám. Nếu chỉ làm ruộng và buôn bán nhỏ lẻ thì không thể thoát nghèo được chứ chưa nói tới chuyện làm giàu. Nhiều đêm trăn trở, anh Hải thấy rằng lâu nay bà con xã nhà mua vật liệu xây dựng qua các đại lý nhỏ rất đắt đỏ và khâu vận chuyển thì khó khăn. Tại sao mình không mở đại lý buôn bán vật liệu xây dựng bằng cách chở nguyên liệu đến tận chân công trình?

Anh Phan Bá Hải hướng dẫn công nhân bốc xếp hàng hóa.

Năm 2003, vợ chồng vay mượn tiền mở đại lý bán xi măng, sắt thép tại nhà riêng. Ban đầu chưa có tiền, anh Hải chỉ mua chiếc xe vận tải trọng tải trên 3 tấn chở vật liệu đến tận chân công trình cho khách hàng. Vì vậy, ngày càng có nhiều người tìm đến đại lý của anh. Để đáp ứng nhu cầu của khách hàng, anh Hải quyết định mua thêm 3 chiếc xe ô tô trọng tải 5 tấn/xe, ban đầu chỉ cung cấp vật liệu ở các xã lân cận như Nam Thành, Bắc Thành, Xuân Thành, nay anh mở rộng ra cả vùng Nam Yên Thành gồm các xã vùng cao như Thịnh Thành, Lý Thành, Minh Thành, Đại Thành.

Thành công từ đại lý bán VLXD, nhưng chưa chủ động hàng hóa do phải phụ thuộc hàng từ các đại lý xi măng cấp I, cấp II. Anh Hải nghĩ, muốn vươn ra thị trường tới các huyện lân cận cần phải đầu tư thêm xe đầu kéo rơ moóc. Năm 2010, bằng số tiền tích lũy và vay mượn thêm, vợ chồng anh đã quyết định mua 1 xe đầu kéo rơ moóc, trị giá 1,9 tỷ đồng, cộng với 2 moóc (thùng xe) trị giá 800 triệu đồng. Xe đầu kéo trực tiếp ra Nhà máy xi măng Hoàng Mai, xi măng Duyên Hà để lấy hàng, sau đó phân phối đến tận chân công trình cho khách hàng. Do lấy được hàng tận gốc nên giá bán lẻ VLXD “mềm” hơn trước đây, vì vậy thị trường tiêu thụ của anh Hải ngày càng rộng lớn. Nhờ làm ăn có uy tín nên kinh doanh ngày càng hiệu quả, hàng năm anh Hải cung ứng từ 5.000 – 6.000 tấn xi măng, sắt thép cho khách hàng ở các huyện Yên Thành, Diễn Châu, Quỳnh Lưu, Nghi Lộc, Tân Kỳ… Doanh thu ngày càng cao, từ năm 2011 – 2012 anh Hải đã mua thêm 3 xe đầu kéo rơ moóc, 10 xe tải loại chuyên chở vật liệu đến tận chân công trình, tổng trị giá xe vận tải các loại trên 10 tỷ đồng.

Để đảm bảo an toàn giao thông và giữ gìn hàng hóa, anh Hải đã đầu tư trên 8 tỷ đồng để xây dựng hệ thống kho bãi rộng trên 3.000 m2, trong đó hệ thống kho rộng 1.400 m2, với các thiết bị như cần trục để bốc xếp xi măng, sắt thép “trung chuyển” ngay trong khu vực kho, vừa an toàn và giảm sức cho người lao động. Anh Hải còn được các đơn vị cung ứng VLXD tín nhiệm cho làm đại lý cấp II của Nhà máy xi măng Hoàng Mai, Bỉm Sơn, Nghi Sơn, đại lý xi măng cấp I Nhà máy xi măng Duyên Hà. Đại lý cung ứng VLXD của anh Hải tạo việc làm cho trên 40 lao động cả lái xe và bốc vác hàng hóa với mức lương ổn định từ 5,5 – 6 triệu đồng/tháng. Anh Nguyễn Văn Nam, công nhân lao động cho doanh nghiệp, cho biết: “Làm ở đây tôi được trả công 6 triệu đồng/tháng, được hỗ trợ bữa cơm trưa, so với làm ruộng là quá cao. Nhờ có lương ổn định mà gia đình tôi có tiền để trang trải mua sắm, nuôi con ăn học…”.

Theo anh Hải thì kinh doanh nghề này muốn lâu bền phải luôn đảm bảo an toàn giao thông. Anh chia sẻ: “Chúng tôi luôn chấp hành chủ trương của Nhà nước là chở đúng tải trọng, vì tính ra vẫn có lãi. Chạy đúng tải sẽ đỡ hao mòn hư hỏng, đỡ nguy hiểm, đỡ tai nạn. Dự định tới đây, chúng tôi sẽ tiếp tục đầu tư thêm xe vận tải hiện đại, mở rộng thị trường, tạo thêm việc làm cho từ 50 – 70 lao động địa phương”.